Trang

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

CƯỚI VỢ TRẺ, một truyện hay, mà sao ở đời vẫn có những tình nghĩa như vậy ?

CƯỚI VỢ TRẺ 
Một truyện kể hay, và được biết là đã xảy ra, nghĩa là... có thật

hình minh họa
Vợ ông Thuận sau cơn bạo bệnh đã mất cách nay hơn 10 năm. Các con trai và gái của ông bà đều lớn cả và có gia đình nên ông ở chỉ có một mình. Từ ngày vợ mất, ông đã ngoài 65 nhưng vẫn còn tráng kiện và khoẻ mạnh.
Cái tin ông về VN mấy lần, khá tốn kém để cưới vợ qua Mỹ làm chấn động cả một thị trấn nhỏ, hơi có tin lành dữ gì là ai cũng biết. Dĩ nhiên đâu có ai có thiện cảm với một ông lão 75 tuổi về VN cưới 1 cô gái trẻ đẹp mới ngoài 20 chỉ đáng tuổi con cháu chắt. Đúng là trâu già thích gặm cỏ non!
Ra phi trường đón cô gái trẻ ấy chỉ có một mình ông. Tất cả con cháu, họ hàng không có một người nào. Thái độ đó ông thừa hiểu là họ phản đối!
Giấy tờ hợp lệ, hôn thú hẳn hoi, ông đưa cô về nhà.
Đêm đầu tiên cô gái cơm nước xong, tắm rửa sạch sẽ, ngồi coi tivi, cô chưa biết tiếng Anh nên ông mở mấy băng Paris By Night, Asia.. cho cô coi. Khuya, ông chỉ tay vào một căn phòng và nói:
- Đó là phòng riêng của Hằng, tất cả đồ đạc có đầy đủ, Hằng cứ tự nhiên. Nói xong, ông đứng lên đi vào phòng của ông.
Cô gái hơi ngạc nhiên nhưng chỉ nghĩ là bên Mỹ vợ chồng ngủ riêng mỗi người một phòng, khi nào cần làm "chuyện ấy" thì mới...mò sang! Hix!
Nhưng cả tháng sau cô chờ hoài mà vẫn không nghe tiếng ông gõ cửa hay có thái độ nào khác!
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục bổ sung để làm giấy tờ như thẻ SS (Social Security), thẻ ID, permanent resident card (thẻ xanh thường trú nhân)... Ông nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm trang với cô:
- Từ mai tôi sẽ chở Hằng đi học ESL, sau một thời gian, sẽ đăng ký học tiếp ở college, Hằng phải cố mà học, tôi không sống mãi mà bảo bọc cho cô được đâu.
Ở cái xứ sở này, đâu ai để ý ai, đâu ai biết, đó là vợ chồng hay cha con, chỉ thấy ngày ngày ông chở cô đi và đón cô về, ân cần thăm hỏi động viên học hành. Cô chỉ biết vâng dạ.
Những đêm xa nhà, xa quê hương một mình nơi đất khách quê người, người ta mới hiểu thế nào là cô đơn cực kỳ, là cần hơi ấm người đồng hương, là thèm một tiếng nói dù là tiếng nói của một ông già. Nhiều lần cô lưỡng lự, muốn qua gõ cửa phòng vào nói chuyện với ông nhưng rồi lại thôi.
Một năm thấm thoát trôi qua. Cô còn trẻ lại khá thông minh nên tiến bộ trông thấy, cô apply vào trường college và vượt qua các test để vào ngành y tá. Ngày cô đi thi quốc tịch cũng là ngày ông mừng ra mặt khi cô báo tin đã pass (đậu). Rồi ông đốc thúc cô nhanh chóng bảo lãnh cha mẹ qua Mỹ! Cô còn đi học nên tất cả mọi chi phí ông đều đài thọ. Ba năm sau cô và ông ra đón cha mẹ cô và đứa em nhỏ dưới 21 tuổi. Từ xa, bố vợ của ông tách khỏi gia đình, chạy lại ôm chầm lấy ông, mắt đã nhoè lệ và kêu lên sung sướng:
- Ông Thầy!
Thì ra ông Thuận nguyên là sĩ quan tiểu đoàn trưởng, thuộc trung đoàn 50, sư đoàn 25 bộ binh VNCH. Còn "ông bố vợ", bố của Hằng nguyên là một trung sĩ, thuộc cấp của ông. Hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi.
Chỉ đến khi ông và Hằng ra toà ly dị các con ông mới vỡ lẽ. Họ biết là họ đã sai lầm.
Ngày xưa sau 1975, lúc ông phải đi tù cải tạo, người lính thuộc cấp ấy đã phải đạp xích lô nuôi gia đình bữa no bữa đói mà vẫn chia sẻ giúp đỡ gia đình ông dù chỉ là những đồng tiền khiêm tốn. Những lần vợ ông đi thăm nuôi gần như là toàn bộ đồ dùng người thuộc cấp mua cho ông.
*****
Ông bùi ngùi nói với tôi:
- Chú Hòa biết không, những ngày trong trại cải tạo, là những ngày đói triền miên, đói vô tận, đói mờ mắt, đói run chân thì 1 cân đường, 1 kg chà bông, 1 bịch đậu phọng, vài viên thuốc qúy... hơn vàng nhưng những thứ đấy vẫn không qúy bằng cái tình nghiã mà người lính dành cho mình. Chính cái tình nghiã ấy cho tôi niềm tin và hy vọng.
Khi qua Mỹ, tôi được tin gia đình chú ấy kiệt quệ, đau bệnh liên miên, tiếp tế vài ba trăm cũng chỉ nuôi được mấy tuần, nên tôi đành phải bàn ... làm rể "giả" của chú ấy. (Ông hóm hỉnh khi nói câu này)
*****
Tôi hiểu câu chuyện, thì ra ông về VN "giả" cưới cô Hằng là để đền ơn người thuộc cấp đã cưu mang giúp đỡ ông và gia đình sau 1975.
Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc:
- Thế sao cô Hằng không biết chú là cấp chỉ huy của ba cô ấy?
Ông mỉm cười:
- Đám cưới giả mà, phải giữ bí mật chứ, chỉ có 2 người biết là tôi và người lính ấy.
Tôi nhắp ngụm bia, bỗng nảy ra ý tưởng, tôi nói:
-Chuyện của chú cháu đưa lên... facebook được chứ?
- Tôi chỉ làm một việc rất bình thường. Sống có tình có nghiã là vui lắm rồi, cần gì òm ĩ...
Hằng và các con ông đang ngồi ăn uống vui vẻ, Hằng đứng dậy đi về phiá tôi và nói:
- Anh Hòa, anh cứ đưa lên facebook cho em, coi như là lời cảm tạ người Bố thứ 2 của em vậy !
Tôi thấy mắt Hằng long lanh !


Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Kỹ thuật sống : thật đơn giản biết bao !

Sống đơn giản như vậy sao?


1. Có một người vào phỏng vấn để xin việc làm trong một công ty nọ, khi đi dọc hành lang đến phòng thi, anh thấy có mấy tờ giấy vụn dưới đất, liền cúi xuống nhặt lấy và bỏ vào thùng rác. Người phụ trách phỏng vấn đáp vô tình trông thấy từ xa, đã quyết định nhận anh ta vào làm việc cho công ty.

- Để được trọng dụng thật là đơn giản, chỉ cần tập những thói quen tốt.
2. Có một cậu bé vào tập việc trong một tiệm sửa xe đạp, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư, cậu bé không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp. Những người đang học việc khác cười nhạo cậu bé đã dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức. Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, cậu bé liền được người khách nhận đưa về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao.
- Để thành đạt trong đời thật đơn giản, chỉ cần cố gắng chịu thiệt thòi một chút.

3. Có một em bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp!” Bà mẹ hỏi: “Ơ, sao con lại khen mẹ như thế?” Em bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ… không nổi giận như mọi ngày!”.
- Muốn có một vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

4. Có một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh: “Nếu quả bóng rơi vào trong đám cỏ, thì làm thế nào để tìm nó?” Một người nói: “Bắt đầu từ trung tâm đám cỏ mà tìm”. Một người khác nói: “Bắt đầu từ nơi chỗ đất trũng nhất mà tìm”. Lại một người khác nói: “Bắt đầu từ trong đám cỏ cao nhất mà tìm”. Huấn luyện viên tuyên bố đáp án chính xác nhất: “Làm từng bước một, từ đám cỏ này đến đám cỏ kia”.
- Phương pháp để tìm thành công thật đơn giản, cứ tuần tự, từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

5. Có một cửa hàng thương nghiệp đèn đuốc thường sáng trưng, có người hỏi: “Tiệm của anh thường dùng loại đèn nào vậy, tôi thấy rất bền, lúc nào cũng sáng, chẳng thấy chiếc bóng nào hư!?”. Người trông coi cửa hàng nói: “Đèn của chúng tôi cũng hay bị cháy lắm, chẳng qua là chúng tôi thường thay ngay bóng đèn mới khi bóng đèn cũ vừa bị hư mà thôi”.
- Để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần thường xuyên thay đổi .

6. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở”. Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà”. Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi.
- Phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.
7. Có một con gà con đang tìm cách phá vỏ trứng để chui ra, nó chần chừ e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng sự đời xem sao… Ngay lúc ấy có một con rùa chậm chạp lết ngang qua đó. Thế là con gà con quyết định rời khỏi cái vỏ trứng ngay lập tức, không do dự chi nữa.
Muốn thoát ly gánh nặng trầm trọng thật đơn giản, chỉ cần dẹp bỏ óc thành kiến cố chấp .
8. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần, Thượng Đế trao cho mỗi bé một cái chân đèn bằng đồng, và bảo chúng trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cái chân đèn sao cho luôn được sáng bóng. Nhưng rồi một tuần đã trôi qua đi mà vẫn chưa thấy Thượng Đế trở lại, tất cả các em bé đã nản chí, không còn chùi bóng chân đèn của mình nữa. Một hôm, Thượng Đế đột nhiên đến thăm, chân đèn của mỗi đứa bé lười nhác đều đã đóng một lớp bụi dày, chỉ duy có em bé mà thường ngày cả bọn vẫn kêu bằng thằng ngốc, dù cho Thượng Đế chưa thấy đến, hằng ngày bé vẫn nhớ lời dặn, lau chùi cái chân đèn sáng bóng. Kết quả em bé ngốc này được trở thành thiên thần.
- Được ban thưởng thật đơn giản, chỉ cần có một tấm lòng thật thà tận tụy.
9. Có một con heo nhỏ đến xin làm môn đệ của một vị thần, vị thần ấy vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy có một con trâu nghé từ trong đám bùn lầy bước ra, toàn thân đầy lấm lem đầy bùn dơ bẩn, vị thần nói với con heo nhỏ: “Heo ơi, con hãy đến giúp con nghé tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Con heo nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Con là môn đệ của thần, sao lại có thể đi phục vụ một con nghé bẩn thỉu như thế chứ?” Vị thần bảo heo con: “Con không đi phục vụ kẻ khác, thì kẻ khác làm sao biết được con là… môn đệ của Ta?”
- Học hành tập luyện thành công thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra mà phục vụ người khác.
10. Có một đoàn người đãi vàng đang đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi một cách vui vẻ, người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ?” Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang theo hành trang thật gọn nhẹ.”
Sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít vẫn không sao!

Nguồn: Vườn Thiền

Hãy Biết Ơn…

 
123456789101112131415

Tác hại của tiền bạc, đến dễ thì đi cũng dễ

CỦA THIÊN TRẢ ĐỊA

                        (Easy come, easy go) 

                                                                   ***
                                                                    
Trong khi nhiều người dân nước Mỹ “thèm thuồng” nhìn một công dân ở bang Florida (Mỹ) hồi tháng 5 vừa qua ẵm giải độc đắc Powerball trị giá hơn 590 triệu USD, mức trúng thưởng cao nhất từ trước đến nay, trang tin Business Insider (Mỹ) đã điểm lại danh sách 10 người từng trở nên siêu giàu nhờ trúng số triệu đô nhưng sau đó lại nhanh chóng lâm vào cảnh túng bấn hoặc tự kết liễu cuộc đời mình.
Trúng số chưa hẳn là may?

1. Gia đình Griffith (Anh)
Giải độc đắc: 2,76 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 6 năm
Trước khi trúng giải độc đắc trị giá 2,76 triệu USD hồi năm 2006, hai vợ chồng Lara và Robert Griffith hiếm khi gây gổ.  Họ đã mua một căn nhà trị giá một triệu USD và một chiếc xe Porsche sang trọng sau khi lãnh giải.
Tuy nhiên, vào năm 2012, Robert lái chiếc Porsche bỏ đi sau khi Lara chất vấn chồng về những email cho thấy anh này đang có tình cảm với một người phụ nữ khác.
Thế là cuộc hôn nhân kéo dài 14 năm của họ tan vỡ, rồi một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu hủy toàn bộ căn nhà. Giờ thì Lara chẳng còn lại một xu nào từ khoản tiền trúng số đó nữa.

2. Sharon Tirabassi (Canada)
Giải độc đắc: hơn 10 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: khoảng 9 năm
Vào năm 2004, Sharon Tirabassi, một bà mẹ độc thân phải sống nhờ trợ cấp xã hội tại Canada, trúng độc đắc hơn 10 triệu USD.
Cô này vung tiền trúng số cho việc mua một căn nhà lớn, những chiếc xe sang, quần áo hiệu, những chuyến du lịch đắt giá, tiệc tùng, tặng người thân, cho bạn bè vay.  Kết quả là chưa đến 10 năm sau, Tirabassi giờ đây phải quay lại kiếm sống bằng nghề lái xe buýt, làm thêm giờ và sống trong một căn hộ cho thuê.
May mắn là cô còn để lại được một số tiền cho sáu đứa con của mình với điều kiện chúng chỉ được phép lấy khi tròn 26 tuổi.

Xếp hàng mua vé số Powerball
- Ảnh: Reuters

3. Suzanne Mullins (Mỹ)
Giải độc đắc: 4,2 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Khi trúng thưởng khoản tiền 4,2 triệu USD vào năm 1993 tại bang Virginia (Mỹ), Suzanne Mullins quyết định chọn hình thức nhận tiền trúng thưởng hằng năm, thay vì lãnh trọn một lần.
Bà này ban đầu mượn một số tiền trị giá 200.000 USD và dùng những khoản tiền trúng giải hằng năm để thanh toán.
Sau đó, Mullins đã đổi qua nhận tiền thưởng luôn một lần và ngưng không tiếp tục trả nợ, dẫn đến tình trạng nợ nần ngập đầu do lãi mẹ đẻ lãi con.  Các chủ nợ đã đâm đơn kiện và tòa đã yêu cầu bà này nộp 154 triệu USD. Tuy nhiên, bà đã không còn “một xu dính túi”.

4. Evelyn Adams (Mỹ)
Giải độc đắc: 5,4 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 15 năm
Evelyn Adams, ngụ tại bang New Jersey (Mỹ), trúng độc đắc đến hai lần, một lần vào năm 1985 và lần thứ hai một năm sau đó, với tổng số tiền là 5,4 triệu USD.
Bà này sau đó đã nướng sạch tiền vào trong các sòng bạc ở thành phố Atlantic. Giờ thì bà đang sống lang thang trong công viên.

5. Jack Whittaker (Mỹ)
Giải độc đắc: 315 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 4 năm
Trước khi trúng giải độc đắc trị giá 315 triệu USD của vé số Powerball vào năm 2002, Jack Whittaker đã có một cuộc sống khá giả tại bang West Virginia, với một công ty dịch vụ trị giá hơn 1 triệu USD.
Ông này sau đó đã trích một phần tiền trúng thưởng để xây nhà thờ, bỏ ra 10% để làm từ thiện và thành lập một quỹ từ thiện của riêng mình.  Whittaker có lẽ sẽ không có tên trong danh sách này nếu như vận rủi liên tục đến với ông.
Ông bị trộm cuỗm mất hơn 500.000 USD khi đậu xe bên ngoài một câu lạc bộ thoát y. Ông trở nên nghiện rượu, ly dị vợ và thường xuyên gây gổ với những người xung quanh.  Chỉ trong vòng 4 năm, toàn bộ tài sản của Whittaker đã tiêu tan và ông này từng tuyên bố rằng lấy làm tiếc phải chi mình xé tờ vé số trúng đi.

6. Janite Lee (Mỹ) 
Giải độc đắc: 18 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Janite Lee, một người nhập cư gốc Hàn Quốc sống tại Mỹ, có một quyết định lạ lùng khi chọn cách chi 18 triệu USD tiền trúng số cho người khác hơn là cho bản thân.
Sau khi trúng số hồi năm 1993, bà này đã dùng phần lớn tài sản mà mình vừa may mắn có được để tài trợ cho các chương trình của chính phủ và cho các tổ chức chính trị.  Lee từng được ăn tối cùng cựu Tổng thống Bill Clinton nhờ những khoản đóng góp kếch xù của mình.  Lee còn cho Đại học Washington (Mỹ) 1 triệu USD để xây một thư viện. Nhà trường đã lấy tên bà để đặt cho thư viện mới này.
Ngoài ra, bà cũng rất mê cờ bạc. Với thói quen chi 347.000 USD/năm, bà nhanh chóng ngập trong nợ nần và phải tuyên bố phá sản vào năm 2001.

7. Michael Carroll (Anh)
Giải độc đắc: 15,5 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 8 năm
Vào năm 2002, Michael Carroll, một thanh niên 19 tuổi làm nghề dọn rác, trúng độc đắc khoảng 15,5 triệu USD. Sau khi trở nên giàu có, Carroll bắt đầu vung tiền vô tội vạ, mua quà cho gia đình và bạn bè, hút ma túy, rượu chè, cờ bạc và thường ngủ với bốn gái mại dâm/ngày.
Tám năm sau, anh này quay lại nghề dọn rác.

                                                               
                                          Mega Millions grows to $640M

8. Billie Bob Harrell Jr. (Mỹ) 
Giải độc đắc: 31 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 20 tháng
Billie Bob Harrell Jr. trúng giải thưởng độc đắc 31 triệu USD vào năm 1997 khi đang là một người bán hàng rong.  Ban đầu, ông này mua một trang trại, tậu thêm 6 căn nhà và nhiều xe hơi.
Nhưng cũng giống như những người trúng vé số khác, Harrell không thể từ chối những lời cầu khẩn vay tiền từ bạn bè và người thân, để rồi trở nên khánh kiệt chỉ trong vòng 20 tháng.
Harrell tự sát vào năm 1999.

9. Callie Rogers (Anh)
Giải độc đắc: 3 triệu USD.
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 6 năm
Khi trúng độc đắc 3 triệu USD vào năm 2003, Callie Rogers chỉ mới 16 tuổi. Cô này tung tiền vào mọi thứ, từ quần áo, các chuyến du lịch, tiệc tùng, phẫu thuật thẩm mỹ để tăng kích cỡ vòng ngực và ma túy.
Sáu năm sau, cô lâm vào cảnh nợ nần và đã hai lần tìm cách tự sát. Cuối cùng, Rogers phải đi làm người ở để có tiền nuôi sống bản thân và hai đứa con.

10. Gerald Muswagon (Canada)
Giải độc đắc: 10 triệu USD
Thời gian từ lúc trúng số đến lúc khánh kiệt: 7 năm
Vào năm 1998, Gerald Muswagon trúng độc đắc 10 triệu USD tại Canada. Tuy nhiên, anh này nướng hết tiền vào rượu và tiệc tùng trong vòng vỏn vẹn có 7 năm.
Đến năm 2005, Muswagon tìm đến cái chết bằng cách tự treo cổ trong nhà xe của cha mẹ.

Còn tui, mặc dầu không có trúng độc đắc, nhưng cũng không khá hơn 10 nhà triệu phú trên đây vì bị con bồ nhí chia tay, chỉ còn có chiếc..bicycle. Mời coi hình tui chụp sáng nay, thứ năm 14 tháng 8, 2014. Nguyễn Huy Điền.

                       

bản tin SHDC số 208

SINH HOẠT DÂN CHÚA Gx TAM KỲ
Số 208       &      ' 0510.3834.492
có thể xem nơi địa chỉ mạng : gxtamky.blogspot.com
Chúa Nhật 21 Thường Niên năm A, 24-8-2014
I- LỜI CHÚA NGÀY CHÚA NHẬT :
Bài đọc 1 :  Sách Ngôn Sứ Isaia                            Is 22,19-23
Chìa khóa nhà Đa-vít, Ta sẽ đặt trên vai nó.
Bài đọc 2 : Thư Rôma                                            Rm 11,33-36
Muôn vật đều do Người mà có, nhờ Người mà tồn tại và quy hướng về Người.
Tin Mừng theo thánh Mát-thêu                            Mt 16,13-20
Anh là Phêrô, nghĩa là  Đá, Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời.
II- Ý Lễ : Cộng đoàn GK 7 : lễ Bổn Mạng *Chị Phương (Quế) gk 7 : lễ cầu bình an * chị Hường gk 7 : lễ bình an cho chị Cam (Tiến) *bà Hồng Thủ Đức  : lễ tạ ơn với con Giuse Thi * bà Châu gk 3 : lễ giỗ mẹ Maria Dương * chị Khoa BMT : lễ cho ÔBTT (lương) và CLH * anh Hào Tiên Phước : lễ giáp năm ba G.Baotixita * ôb Khẩn gk 5 : lễ cho con Catarina Vy * ôb Hồng Trang gk 8 : lễ giỗ các con và em* ôb Đào-Bình gk 1 : lễ giỗ Lh Matta và Giuse* bà Cương TXuân : lễ cho Lh Giuse-Catarina * gđ Tuấn-Nữ TXuân : tạ ơn, cầu bình an.
III- VIỆC PHỤC VỤ NHÀ CHÚA,
từ chiều 30-8 đến 5-9-2014 : Giáo khóm Tam Phú
THÔNG TIN QUAN TRNG
1- Tin Công Giáo thế giới :      xin tóm tắt tin quan trọng :
- từ ngày 14 đến ngày 18 tháng 8 vừa qua, Đức Thánh Cha Phanxicô đã đến thăm viếng mục vụ đất nước Hàn Quốc. Đây là một quốc gia mà Công Giáo đang phát triển rất tốt đẹp, với tỷ lệ hơn 10% dân số. Mỗi năm vẫn có hơn 100.000 người xin Rửa Tội. Chuyến đi này mở ra triển vọng khai thông tương quan giữa Tòa Thánh với các nước Á Châu mà đặc biệt là Trung Quốc và Bắc Hàn. Chuyến bay của ĐTC đã bay qua Trung Quốc và ĐTC đã gửi lời chào thăm Chủ Tịch Tập Cận Bình, nhưng đã không được trả lời. Tuy nhiên việc Trung Quốc chấp thuận để máy bay ĐTC bay ngang Trung Quốc, đã được ghi nhận là một thiện chí đáng kể về phía Trung Quốc. ĐTC Phanxicô khẳng định Giáo Hội Công giáo là bạn đồng hành chứ không phải là người đi chinh phục. "Không có gì phải sợ tín đồ Công Giáo", ĐTC tuyên bố như vậy và còn xác nhận là Hội Thánh luôn tôn trọng và giữ gìn bản sắc dân tộc, cùng với việc khai sáng văn minh văn hóa. Điều này có thể thấy rõ nơi Việt Nam chúng ta, khi chữ Quốc Ngữ đã do các nhà truyền giáo, cụ thể  chính Cha Đắc Lộ sáng lập, mang lại lợi ích cho dân tộc. 
Tại Hàn Quốc, ĐTC đã gặp gỡ các Giám Mục Á Châu, gặp gỡ và sinh hoạt với giới trẻ Á Châu, phong chân phước cho 124 vị tử đạo Hàn Quốc.
Tại đây, ĐTC Phanxicô đã gây được ấn tượng sâu sắc vì sự đơn
giản của mình, gần gũi quần chúng, xử dụng chiếc xe nhỏ, và tránh mọi ưu đãi dành cho địa vị của ngài. ĐTC mạnh mẽ lên án tình trạng đối đầu về chính trị và kinh tế mà Bắc và Nam Hàn vẫn đang diễn ra. Đặc biệt, Hàn Quốc là nước đang phát triển, theo ghi nhận, có sự cạnh tranh, phô trương thế lực và tiền bạc trong giới nhà giàu, có sự bùng nổ của các lớp dạy kèm tư nhân, và nhất là của các viện phẫu thuật thẩm mỹ, sửa sang sắc đẹp, nên Hàn Quốc cũng là nơi có tỷ lệ cao nhất thế giới về những người trẻ tự tử. ĐTC mời gọi suy tư theo giáo huấn của Tin Mừng để con người dám từ bỏ của cải vật chất, và mạnh dạn chia sẻ với người nghèo chung quanh.
- Đặc biệt, tại Hàn Quốc, ĐTC tiếp nhận những thông tin đau buồn về việc thảm sát các Kitô hữu tại Iraq do quân khủng bố của lực lượng Nhà Nước Hồi Giáo (Islam State IS). Quân khủng bố IS đã tàn sát người có đạo ở vùng Yazedi, chặt đầu từ người lớn đến trẻ em rất dã man, và buộc phải cải đạo sang Hồi Giáo. Hàng ngàn người đã chết và từng đoàn người Yazedi có đạo phải lánh nạn đi tìm sự trợ giúp khắp nơi. Đây thật sự là điều đau lòng vì những tư tưởng cực đoan, thánh chiến do người Hồi Giáo gây ra, đã khiến ĐTC phải lên tiếng trong lúc trở về Roma. Ngài đã xác nhận phải “ngăn chặn” bạo lực, nhưng không nói rõ là bằng vũ khí, chiến tranh, như hiện nay Không Lực Mỹ đang oanh tạc, và yểm trợ quân đội Iraq. Phải ngăn chặn bạo lực, là ý tưởng chủ đạo của ĐTC, để các bên ngồi lại, thương thảo với nhau và tìm giải pháp. ĐTC đã nhắc đến cái chết của những anh em Kitô hữu Yazedi ở Iraq, chính là tử đạo, là chết vì niềm tin vào Chúa Kitô của mình.
Điều người ta không thể tưởng tượng được, là trong thời buổi văn mình này, lại có thể có những lối hành xử dã man, giết người không thương tiếc, chỉ vì khác biệt niềm tin. Nhiều tin tức và hình ảnh, được đăng trên mạng thông tin, hay trên TV đã cho thấy tính cách man rợ này. HĐ Giám Mục Mỹ đã chọn ngày 17-8 làm ngày cầu nguyện cho các Kitô hữu tại Iraq. Mỗi người chúng ta cũng rất nên hiệp thông cầu xin bình an cho xứ sở nhiều đau thương này.
2- Góp cho quỹ Đức Mẹ Lữ Hành :  quỹ Đức Mẹ Lữ Hành đã nhận được thêm : chị Dakbla, con cụ Chiêu : 500usd + chị Phúc Sàigòn : 3.000.+ chị Phương (Quế) gk 7 : 1.000. Xin cám ơn.

3- Góp cho quỹ Bác Ái :  1 chị Gk 9 : 200.

Nhân Lễ Vu Lan, nói về TÌNH MẸ

Lễ Vu Lan, mùa báo hiếu đã qua, đặc biệt là Tình Mẹ được đề cập trong dịp này. Tác giả Trầm Thiên Thu đã viết một bài hay về Tình Mẹ, giúp con thành công, mà cũng khổ vì con là nghịch tử. Đây có thể là tư liệu cần để chúng ta dẫn chứng về tình mẫu tử, người mẹ luôn yêu thương dành cho con. 
Mời các anh chị cùng xem.

BAO LA TÌNH MẪU TỬ


May mắn thay những ai còn Mẹ, nhưng bất hạnh thay những ai không còn Mẹ. Nếu còn Mẹ, bạn đã làm gì cho Mẹ có chút niềm vui ? Thế nhưng bạn có bao giờ cảm ơn và xin lỗi Mẹ chưa ? Nếu còn Mẹ, xin đừng làm Mẹ khóc; nếu còn Cha, xin đừng làm Cha buồn ! Cha mẹ rất quan trọng, chữ Hiếu rất lớn, cả đời cũng chẳng thể nào đền đáp. Tạ ơn Thiên Chúa đã cho chúng con có Cha và có Mẹ !

Có lẽ không ai lại không biết và cũng đã từng hơn một lần ngâm nga ca khúc Lòng Mẹ nổi tiếng của cố nhạc sĩ Y Vân: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào…” Dù khi viết ca khúc này ông còn là một thanh niên, nhưng ông đã cảm nhận sâu sắc với cả giai điệu và ca từ đều nhẹ nhàng, lắng đọng, đủ sức rung động lòng người.

Và hẳn là rất nhiều người còn nhớ tập truyện “Nhị thập tứ hiếu” ( 24 người con có hiếu ) mà ngày xưa có dạy trong chương trình học phổ thông. Đó là những tấm gương sáng về những người con biết yêu thương cha mẹ. Thế nhưng trên đời này vẫn có những người con nhẫn tâm với chính các đấng sinh thành và dưỡng dục mình. Kinh Thánh dạy: “Hãy thảo kính cha mẹ”, còn Kinh Phật dạy: “Tột cùng thiện không gì bằng có hiếu, tột cùng ác không gì bằng bất hiếu”. Thật đáng để chúng ta phải suy ngẫm nhiều !

HIẾU TỬ

Người mẹ và đứa con tật nguyền
Đỗ Minh Triệu sinh năm 1968, bị mắc chứng loạn dưỡng cơ ( muscular dystrophy ) quái ác làm teo cơ bắp từ năm 10 tuổi, không thể ngồi lâu, chỉ còn sử dụng được một ngón tay duy nhất để gõ phím và bấm chuột. Anh vẫn phải để cho mẹ chăm sóc, thay quần áo, tắm rửa, gội đầu, đút cơm, thay tã lót cho như một em bé sơ sinh. Anh cảm thấy mình là đứa con được mẹ thương yêu nhất trần gian. Nhiều đêm bệnh hành hạ không ngủ được, anh càng thương mẹ khi nhìn mẹ tóc bạc da mồi nằm giường bên đang thiếp ngủ mệt, sau một ngày vất vả lo cho con.

Bao lần anh nghĩ và hiểu là nếu anh chết đi, mẹ sẽ đau buồn lắm. Nhưng nỗi buồn của mẹ rồi sẽ nguôi ngoai theo thời gian. Hằng ngày mẹ phải thấy anh sống tật nguyền đau đớn, hình hài chẳng khác bộ xương cách trí... Mẹ biết con đã nghĩ đến cái chết, nên bà thường hay nói với anh: “Con là lẽ sống của mẹ, cả đời mẹ được chăm sóc con như một em bé, mẹ rất hạnh phúc. Con cần can đảm sống để đối diện, thi gan, thử thách với bệnh tật. Con hãy nói với Chúa: Lạy Chúa, này con đây. Con đến để thực thi Ý Chúa !” ( Ảnh hai mẹ con anh Minh Triệu ở San Diego, Hoa Kỳ ).

Anh thương mẹ và vâng lời. Anh cảm thấy mình tồn tại trên đời này hơn 40 năm qua cũng là một phép lạ, một sự tỏ rõ quyền năng của Đấng Tạo Hóa đã ban sự sống cho con người. Anh nói: “Chúa chưa muốn đem tôi ra khỏi thế gian này, tôi còn phải sống bằng cách này hay cách khác trong khổ đau”.

Lòng mẹ

Sinh con được 17 tháng tuổi, gia đình mới phát hiện những triệu chứng bất thường của Toàn. Người mẹ cuống cuồng mang con đến Bệnh Viện Nhi Đồng 1 khám bệnh nhưng các bác sĩ đều bó tay vì không thể chẩn đoán em bị bệnh gì, chỉ biết cơ chân của em không bình thường, cần phải tập vật lý trị liệu. Mỗi tuần ba lần, người mẹ kiên trì chở con bằng xe đạp từ Q. 8 đến Trung Tâm Phục Hồi Chức Năng trẻ bị bại liệt ở đường Bà Huyện Thanh Quan, Q. 1, để tập vật lý trị liệu. Bác sĩ chẩn đoán Toàn bị thoái vị màng tủy, không thể đi lại được. Người mẹ Mai Thị Ba đã cạn nước mắt vì thương con. Nhìn con thơ mà đau lòng mẹ, chị không biết rồi tương lai con mình sẽ đi về đâu với đôi chân tật nguyền: “Với tôi, mọi thứ lúc ấy như mất hết, nhìn đứa con chưa biết nói đã chịu tật nguyền, lòng tôi quặn thắt”.

Toàn chỉ bị liệt chân còn não bộ vẫn bình thường. Trường học không nhận hồ sơ và bảo đến trường khuyết tật xin nhập học. Chị như muốn buông xuôi, nhưng nghe tiếng con: “Mẹ ơi, cho con đi học giống các bạn đi, con muốn đi học”, chị cương quyết đi năn nỉ hiệu trưởng cho con đi học. Mỗi sáng đưa con đến trường, chị xin ở lại đợi con. Giờ ra chơi chị xin vô lớp đưa con đi vệ sinh hay nói chuyện với con, chiều lại đưa con về. Chuyện cứ vậy. Nhìn con ngồi ngoặt ngoẹo nơi góc nhà mà chị không cầm được nước mắt.

Không phụ lại công lao hy sinh to lớn của mẹ, tuy khuyết tật về hình thể nhưng ý chí và nghị lực của Toàn được thầy cô, bạn bè, hàng xóm rất nể phục và yêu thương. Toàn học rất giỏi môn Tin học và Anh văn. Đó là phần thưởng vô giá của người mẹ.

Ngày khai giảng năm học mới đây, thầy cô và học sinh trường Trung Học Phổ Thông Ngũ Hành Sơn, thành phố Đà Nẵng, cùng mọi người tham dự đều lặng đi vì xúc động khi em La Thành Toàn, lớp 10/10, được mẹ bế lên lễ đài nhận phần thưởng của Hội Khuyến Học. Đôi chân của em chính là người mẹ, dù người mẹ này đang phải một nách nuôi sáu đứa con, một mẹ già và người chồng tàn phế.

Bà mẹ mù lòa

Khi đi qua Trung Tâm Thương Mại thị xã Sa Đéc, tỉnh Đồng Tháp, người ta thấy một người phụ nữ mù ngồi ở góc phía trái chân cầu thang, cầm chiếc ca nhựa chờ người qua lại bố thí. Bà ăn mày nhưng không hề cất tiếng van xin, chỉ ngước khuôn mặt lên ngóng chờ tiếng chân người qua lại, nét mặt như van nài. Ngày nắng cũng như ngày mưa, mỗi ngày bà đến đây từ 8g30 đến 21g, bà lại lọ mọ khua gậy dò đường về nhà. Khổ thay chồng bà lại cũng bị tật nguyền. Đó là bà Nguyễn Thị Gấu, 55 tuổi, đã ăn xin hàng chục năm nay để nuôi hai con gái vào đại học.

Lúc đầu, vợ chồng bà sống nhờ vào cha mẹ hai bên và sự đùm bọc của xóm giềng. Rồi lần lượt các con ra đời, cảnh nghèo càng túng quẫn thêm. Bà nói: “Tôi mù, ổng không có khả năng lao động, chỉ còn cách đi xin, nhờ vào lòng hảo tâm của người khác mà sống”.

Ý thức về hoàn cảnh gia đình, không phụ lòng cha mẹ, các con bà đều học hành chăm chỉ. Cả ba chị em Phạm Thị Hương, Phạm Thị Thùy Lan và Phạm Thị Thùy Dung đều là học sinh giỏi nhiều năm liền. Thầy cô và bạn bè đều yêu mến. Các em quyết tâm học thật giỏi để gia đình có thể thoát khổ. ( Ảnh chụp vợ chồng bà Gấu và hai con gái Hương – Lan ).

Gánh nước nuôi con

Hơn 30 năm qua, một tay của chị Nguyễn Thị Xuyến, người xã Phương Sơn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang, bị tê liệt cùng với việc giảm trí nhớ, nhưng phụ nữ này vẫn cặm cụi ra chợ từ mờ sáng để gánh nước thuê nuôi con trai ăn học, dù chỉ kiếm được dăm bảy ngàn. Gương mặt chị khắc khổ vì gian truân, dù mới tuổi 40, căn chòi như chứa đầy nỗi ưu tư khắc khoải.

Chị là “gái lỡ thì”, chị “xin” được một đứa con từ một người bán kem dạo khi chị 26 tuổi. “Cuộc tình dạo” của chị khá nổi tiếng ở phố Sàn. Chị ảnh hưởng hơi nóng của bom dội xuống nhà nên chị thành đứa trẻ ngẩn ngơ, không tinh nhanh như bạn cùng thời. Cả não và nửa bên người trái của chị bị ảnh hưởng từ lúc chị 3 tuổi. Nhiều năm chị phải chịu cảnh bán thân bất toại.

Một ngày như mọi ngày, sáng từ 3 giờ, chị đi bộ gần 2km ra chợ, gánh nước thuê, làm tất cả mọi việc người ta thuê. Hôm nào cũng vậy, còn gạo trong nhà, chị nấu cơm để sẵn cho con trai thức dậy ăn và đi học. Ước mong của chị đơn giản chỉ là con trai có đủ sách vở, có bộ quần áo mới trong năm học mới, đủ ăn ngày hai bữa.

Cõng con đi học

Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở xã Hưng Hòa, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An, nhưng chị Nguyễn Thị Hợi mồ côi cả cha lẫn mẹ khi chưa tròn 1 tuổi. Tuổi thơ buồn đi qua cùng những gánh hàng của ông bà ngoại. Cuộc đời không ưu ái chị thì chị phải tự tìm lối đi. Chị có mối tình thời áo trắng với anh trai làng Lê Văn Tư, rồi họ cưới nhau và có 3 con. Nhưng hình như niềm vui nào cũng ngắn ngủi. Anh Tư ra đi sau một cơn tắc nghẽn mạch máu não, không một lời trăn trối. Con trai giữa là Lê Văn Đông bị teo chân và liệt từ lúc 1 tuổi. Thời ấy tất cả bệnh viện ở thành phố Vinh đều không chữa được. Các bác sĩ kết luận cháu bị liệt chân phải và teo cơ. Họ định đưa con ra Hà Nội, nhưng thời ấy nếu bán cả ngôi nhà chắc cũng không đủ tiền trang trải. Họ đành chấp nhận số phận.

Đường từ nhà ra trường học xa 15 km, lầy lội và bùn sình, nhất là vào mùa mưa lũ, chị Hợi vẫn kiên trì hằng ngày cõng con đi học. Đưa con vào trường rồi chị lại ra ruộng mò cua, bắt ốc, chờ tiếng trống tan trường thì chị lại đến cõng con về. Những hôm trời mưa tầm tã, vừa cõng con mà chị vừa khóc vì tủi thân. Chị bộc bạch: “Thương mình một thì thương con mười. Có lúc mò cua trên đồng, tôi đã ngẩng mặt lên trời hỏi cao xanh rằng sau này con tui sẽ ra sao ? Tôi rồi cũng có tuổi, có theo suốt nó cả cuộc đời được đâu. Nhưng ngẫm lại ở đời, đôi khi có những nhân quả rất đáng ngẫm ngợi. Cuộc đời đã không cho đứa con của tôi đôi chân lành lặn thì bù lại đã cho con tôi một nghị lực, khát vọng sống mãnh liệt và học giỏi”.

NGHỊCH TỬ

Tháng 11 năm 2010, CA Hòa Bình bắt giữ Lường Văn Nhiễu, 35 tuổi, vì tội giết mẹ ruột Đinh Thị Thắm tại nhà ở huyện Minh Châu do mâu thuẫn. Nhiễu gây án và tạo hiện trường giả rồi bỏ trốn, nhưng không thoát được “lưới trời lồng lộng” !

Ngày 28.11.2010, Võ Văn Vũ, 17 tuổi, ở xã Thừa Đức, huyện Bình Định, Bến Tre, bị CA bắt giữ. Vũ cần tiền tiêu xài nên xin tiền mẹ, không được đáp ứng thỏa mãn nên đã cố ý sát hại mẹ là chị Thương. Vũ mua axít về, khi mẹ đang ngồi xem tivi thì Vũ tạt vô người mẹ. Thấy mẹ kêu la vì đau thì Vũ lại lấy khăn bịt miệng, siết cổ mẹ cho đến chết, rồi cạy tủ lấy tiền trốn đi.

Bà Yến đã 70 tuổi mà vẫn phải còng lưng làm việc kiếm đôi đồng, bà ngồi bán nước chè ven đường từ sáng sớm đến tối mịt. Khách đến uống nước đều có cảm tình với bà lão chủ quán nước vì thấy bà vui vẻ, đon đả, nhưng tiềm ẩn trong nụ cười của bà luôn là nét đượm buồn. Khi không có khách thì bà lại quệt nước mắt luôn. Chồng bà đã về chầu tiên tổ. Bà có 3 người con trai là Thắng, Long và Minh, nhưng đã chẳng giúp gì cho bà lại còn đang tâm hành hạ bà đủ điều. Thắng thì cờ bạc, Long thì ma túy và là bảo kê mại dâm, còn Minh có máu “anh chị” nên sẵn sàng nói chuyện bằng “đấm đá”. Minh bị HIV nên đã chết, còn lại hai con trai. Bà Yến ở với vợ chồng Long.

Vào mùa mưa, quán nước vắng khách, bữa cơm trở nên đạm bạc. Thấy vậy, Long hất tung mâm cơm và lên giọng: “Cho tôi ăn cơm chó à ? Đừng khinh thằng này không có tiền mà đối xử thế nào cũng được nhé. Ít nhất cơm cũng phải có miếng thịt mới nuốt được chứ toàn rau cho lợn thế à”. Cô con dâu hùa vào: “Tiền cũng chẳng làm được gì đâu mẹ. Khó quá thì bán nốt căn nhà này đi. Đời được mấy tí…” Rồi chúng lấy sổ đỏ nhà lúc nào bà không biết, bà ngã ngửa khi biết nhà đất đã thuộc quyền người khác !

Hai nghịch tử đều vào tù. Bà chỉ còn vuông nhà chỉ đủ chỗ ngả lưng, không đủ hai người nằm. Tuổi thất thập cổ lai hy rồi mà bà Yến vẫn không được chút thảnh thơi cả tinh thần lẫn thể xác !

DANH NGÔN

Tình mẹ luôn bao la và diệu kỳ, không ai khả dĩ hiểu hết. Quả thật: “Cánh tay mẹ là câu nói vĩnh cửu” ( Chateaubriand ) và “chỗ trú ẩn chắc chắn nhất là lòng mẹ” ( Florian ). Trong bài thơ “Con Cò”, thi sĩ Chế Lan Viên đã xác định: “Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Người Mẹ khởi đầu cho cuộc sống tình yêu và hạnh phúc, còn người Cha khởi đầu cho ý chí, niềm tin và sức mạnh. Mẹ và Cha có cái “khác nhau” nhưng đó là điểm dị-biệt-tương-đồng trong một tổng-thể-yêu-thương-kỳ-diệu.
Còn cha còn mẹ là hạnh phúc lớn lao, mồ côi cha mẹ là nỗi bất hạnh khôn tả. Cha mẹ không thể sống đời với chúng ta. Chưa làm vui lòng các ngài thì cũng đừng làm buồn lòng các ngài, dù chỉ là một động thái nhỏ bất xứng. Hãy biểu hiện lòng yêu thương và hiếu kính với song thân trước khi quá muộn vậy !
Có mẹ thật hạnh phúc, mẹ là tất cả, mẹ biết tất cả, mẹ hiểu tất cả, dù đứa con không nói gì. Mẹ biết rõ đứa con nào như thế nào, tính tình ra sao. Với người mẹ trần gian còn như vậy, huống chi Người Mẹ tâm linh ? Phàm nhân chúng ta càng hạnh phúc hơn vì có một Hiền Mẫu là Đức Maria, vì chính Chúa Giêsu đã trao phó chúng ta cho Đức Mẹ chăm sóc, với người đại diện là Thánh Gioan: “Thưa Mẹ, đây là con của Mẹ” ( Ga 19, 26 ). Nhưng đồng thời chúng ta cũng phải có trách nhiệm với Mẹ Maria vì Chúa Giêsu cũng trao phó Mẹ cho chúng ta: “Đây là mẹ của anh” ( Ga 19, 26 ).

Hãy cùng nhau học với Thánh Gioan-Phaolô II về việc tận hiến tất cả cho Đức Mẹ: TOTUS TUUS – Tất Cả Xin Nhờ Đức Mẹ.


TRẦM THIÊN THU

Nguồn: EPHATA