Bạn thân mến,
Canada là quốc gia thuộc hàn đới. Thời tiết ở đây bao gồm bốn mùa rõ rệt: Xuân,
Hạ, Thu, Đông. Canada cũng là quốc gia
có vùng lãnh thổ, địa lý rộng lớn nhất thế giới hiện nay. Gần ba mươi thập niên về trước, xét về diện
tích thì Canada đứng thứ hai sau Liênxô, nhưng do sự thay đổi thể chế chính trị,
Liênxô đã phân rã thành nhiều quốc gia độc lập khác nhau, chúng ta quen gọi là
Liên bang Nga, vì thế ngày nay Canada trở thành quốc gia lớn nhất thế giới xét
về diện tích đất đai.
Canada có 10 tỉnh bang và hai vùng
lãnh thổ tự trị thuộc Canada. Tỉnh bang Saskatchewan
mà tôi đang sống có diện tích rộng gấp 3 lần đất nước Việt Nam. Tỉ lệ dân số thì ngược lại, toàn Canada chỉ
có trên 30 triệu dân so với 84 triệu của Việt Nam. Saskatchewan nằm về phía Tây của Canada, là
khu vực đồng bằng, nơi có nhiều mỏ dầu, tài nguyên khoáng sản.
Đây là vùng đất nông nghiệp chính
của Canada chuyên sản xuất các loại ngũ cốc, lúa mì, các loại cây có hạt ép lấy
dầu thực vật. Có lần tôi đã nghe người
ta nói bằng sự tính toán của các nhà khoa học, họ ước tính nếu đất đai trên
toàn bộ tỉnh bang này đều được trồng lúa mì, và nếu thời tiết thuận hòa tốt đẹp,
sản phẩm thu được sẽ đủ nuôi toàn bộ dân số trên thế giới trong vòng ba năm. Tôi ghi lại chi tiết này để bạn thấy đất đai ở
đây rộng mênh mông như thế nào.
Ở Giáo xứ St. John the Evangelist
của tôi có một gia đình giáo dân là 2 vợ chồng còn trẻ và hai bé gái, hai vợ chồng
anh này làm nông nghiệp. Một lần sau
Thánh lễ Chủ nhật, tôi hỏi anh ta về diện tích đất canh tác hiện nay của anh
thì được biết là anh đang trồng lúa mì trên một vùng đất rộng 8 ngàn mẫu
vuông. Tưởng mình nghe lầm, tôi hỏi lại
và anh ta đã xác nhận lại với tôi là 8 ngàn mẫu!
Tôi đã từng nhiều lần lái xe qua
những cánh đồng lúa mì bạt ngàn ngút mắt trải dài như đến tận chân trời, lái xe
cả mấy tiếng đồng hồ liên tục với vận tốc 110-120km/giờ mà vẫn chỉ thấy đồng bằng
và ao, hồ xen kẽ mà không có đồi núi chập chùng, do vậy cảnh trí cũng không có
gì là đẹp lắm, chỉ toàn lúa mì và lúa mì.
Một cánh đồng rộng mênh mông ngút ngàn tiệp một màu vàng của lúa. Đó chính là lý do tại sao tôi chọn hình nền
cho bìa cuốn sách này là hình của một cánh đồng lúa mì.
Ngoài những cánh đồng trồng lúa mì
hay các loại hạt ép lấy dầu, người ta còn chăn nuôi. Chăn nuôi ở đây chủ yếu là bò, heo và
gà. Thịt bò Canada nổi tiếng trên thế giới. Chúng được thả tự do ngoài những cánh đồng rộng
mênh mông như vậy bất kể ngày hay đêm mà không cần người trông coi, chăm
sóc. Có lần tôi nói đùa với một giáo dân
của tôi khi biết ông này làm chủ một trang trại nuôi bò là vào một ngày đẹp trời
nào đó tôi sẽ đến thăm ông, và bắt một con bê về làm thịt. Ông ta đã thản nhiên trả lời là “ông Cha cứ
việc đến và bắt con nào mà ông Cha muốn”.
Họ nuôi nhiều lắm thưa bạn, nhiều đến mức không biết chính xác mình có
bao nhiêu bò trong trang trại của mình!
Khi mùa Đông đến, người ta nhốt
chúng vào những khu chuồng rộng lớn được thiết kế kiên cố dành riêng. Thức ăn của chúng là cỏ khô được cắt vào mùa
Hè và bó lại thành những bó lớn để sẵn sàng dự trữ cho mùa Đông.
Đất đai rộng mênh mông như thế nên
có những nông dân họ chia phần đất của mình thành hai khu vực, năm nay canh tác
phần này, phần kia để hoang cho cỏ mọc lên và cắt làm thức ăn cho bò. Năm sau hoán chuyển lại vị trí canh tác của
hai phần đất. Hỏi bạn, làm nông nghiệp
như thế đất đai sao không tốt được, đó là chưa kể đến những tháng mùa Đông đất đai
được nghỉ ngơi lấy lại màu mỡ?
Thú vị hơn một chút về chuyện địa
lý là càng về phía Bắc thời tiết càng khắc nghiệt hơn. Ở phía Bắc của Canada có những vùng mà 6
tháng là mặt trời và 6 tháng còn lại chỉ là bóng đêm. Để dễ hình dung vùng đất ấy ở đâu, bạn lấy quả
địa cầu, đặt ngón tay lên chóp đỉnh của nó thì đó là vùng mà tôi đang đề cập đến. Người dân ở đây phải chấp nhận một cuộc sống
mà thời tiết vô cùng khắc nghiệt. Sáu
tháng liên tục không thấy bóng mặt trời, trời đất âm u và khí lạnh bao trùm,
tuyết không ngừng rơi và phủ ngập tràn; gió mạnh rít liên hồi. Sáu tháng còn lại thì mặt trời xuất hiện,
ngày trở nên dài như vô tận nhưng cũng hiếm khi thấy những ngày nắng đẹp rực rỡ
như mùa Hè ở các vùng khác.
Bù lại, vùng đất này giàu có về những
mỏ khoáng sản như dầu, muối khoáng kali, than đá… nên vẫn có những khu công
nghiệp khai thác và vẫn có dân cư sinh sống dù rất ít về dân số.
Trở lại với chuyện thời tiết và
các mùa của Canada. Nói chung mùa Xuân ở
đây thời tiết đẹp vô cùng, khí hậu trong lành và mát lạnh như Đà Lạt. Cây cối đâm chồi nảy lộc sau một mùa Đông dài
lạnh lẽo, các loại hoa đua nhau nở khoe sắc rực rỡ. Tiếc rằng mùa Xuân thì ngắn và mau chóng chuyển
sang mùa Hạ để rồi nối tiếp mùa Thu. Mùa
Hạ thì nắng vàng và nhiệt độ cũng cao như bên Việt Nam, nhưng không nóng bằng
vì không có không khí ẩm, và cũng phần vì đất đai rộng, thoáng đãng, không có
nhiều nhà cao tầng san sát nhau như ở Việt Nam nên không khí không quá oi nồng. Xuân, Hạ, Thu là những mùa mà dân chúng thích
nhất trong năm. Người ta thường tổ chức
các khóa sinh hoạt dã ngoại ngoài trời hay ra các bờ hồ cắm trại.
Mùa Thu là mùa chuyển tiếp giữa Hè
và Đông. Đây là mùa làm nên sự thơ mộng
của thiên nhiên vạn vật. Lá cây các loại
đồng loạt chuyển màu từ xanh sang đỏ và rồi tiệp một màu vàng khiến chúng trở
nên đẹp, thơ mộng và vô cùng quyến rũ. Một
trận gió thoảng nhẹ cũng đủ làm lá cây rơi rụng trông rất đẹp và nên thơ. Khi sáng tác những vần thơ:
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
(“Tiếng
Thu” Lưu Trọng Lư)
tôi không
biết nhà thơ Lưu Trọng Lư có từng sống ở Canada không, nhưng quả thật cảnh mùa
Thu bên này đẹp, quyến rũ, nên thơ, và làm nao lòng người lắm thưa bạn.
Thời tiết và khí hậu ở đây khắc
nghiệt nhất là vào mùa Đông. Mùa Đông
kéo dài 4 tháng và tùy theo vùng, nhiệt độ có khi xuống đến -50 độ C. Bạn hãy hình dung như thế này: chiếc tủ lạnh
trong nhà bạn có một ngăn để tạo nước đá, nhiệt độ ở đó luôn được duy trì cố định
ở mức 0 độ C. Nếu bạn đặt những ngăn nước
vào đó trong một khoảng thời gian nhất định, nước sẽ biến thành nước đá. Vậy mà bên này nhiệt độ ngoài trời có khi xuống
đến -40 hay -50 độ C thì bạn đủ hiểu lạnh thế nào. Tuy nhiên, không có gì phải lo lắng, nếu ở
trong nhà đã có hệ thống sưởi để duy trì nhiệt độ ấm áp cần thiết, còn nếu bạn
ra ngoài thì đã có đủ các áo lạnh, khăn quàng cổ, găng tay để giữ cơ thể bạn đủ
ấm.
Mùa Đông tuyết rơi trắng xóa, tuyết
phủ tràn ngập các cánh đồng, nóc nhà, ngọn cây.
Tuyết trắng ở khắp mọi nơi. Mùa Đông
làm cho mọi sự tê liệt, các hoạt động, sinh hoạt bên ngoài bị giới hạn rất nhiều.
Có những thánh lễ an táng vào mùa Đông,
nhưng để hoàn tất các nghi thức tiễn biệt, hạ huyệt ở nghĩa trang thì phải đợi
vào mùa Hè. Lý do là quá lạnh, lạnh đến
mức không thể đào huyệt được thế nên người ta đành phải để xác người quá cố tạm
thời trong nhà tang lễ, chờ đến khi tiết trời ấm áp họ mới chọn ngày đem đi an
táng ngoài nghĩa trang.
Nói cho ngay các nhân viên nhà
quàn cũng đã cố gắng để giảm chi phí cho tang gia, vì lưu giữ xác lại trong nhà
quàn thì chi phí sẽ cao hơn so với việc đem an táng ngay. Họ dùng xe ủi tuyết để lộ phần đất, nhưng
không cách nào đào huyệt được, dù được đào bằng máy móc cơ giới. Đất do chịu ảnh hưởng của thời tiết mùa Đông đã
trở nên cứng như đá.
Lạnh đến độ vào mùa Đông, nhà thờ
phải bật hệ thống sưởi để sưởi ấm khi có thánh lễ cho giáo dân. Tuy nhiên ở những nhà thờ nhỏ, khu vực không
có đông dân cư, nhà thờ sẽ tắt hệ thống sưởi và chỉ bật trước thánh lễ chừng 30
phút để tiết kiệm điện và khí đốt. Vào
thứ Tư lễ Tro năm 2009, thời tiết lúc đó đang ở vào cao điểm của mùa Đông, tôi đến nhà thờ và chuẩn bị cho Thánh lễ, tìm
lọ nước phép để làm phép tro đầu lễ thì chai nước phép đã đông thành nước đá dù
được để bên trong nhà thờ.
Kể cho bạn nghe sơ qua về thời tiết,
khí hậu và các mùa của Canada rồi. Bây
giờ tôi kể cho bạn nghe về các hoạt động thể thao bên này.
Trước hết phải nói rằng do đặc thù
của thời tiết và khí hậu như thế nên phần lớn thời gian trong năm của người dân
phải sinh hoạt trong nhà. Do vậy, mỗi
khi có thể có những hoạt động bên ngoài, họ đặc biệt yêu thích và thường không
bỏ lỡ những dịp tốt ấy.
Tình yêu của họ dành cho các môn
thể thao có thể nói thật ngoài sức tưởng tượng.
Bạn có biết mỗi khi có trận đấu bóng bầu dục, vài chục ngàn người đến
sân đấu để xem và cổ vũ đội nhà là chuyện bình thường. Bạn mà được nhìn thấy một đám đông khổng lồ
trong một vận động trường rộng lớn có sức chứa trên 30 ngàn người thì bạn sẽ hiểu
tình yêu đam mê dành cho thể thao của họ nhiều như thế nào. Họ thuộc đủ mọi thành phần, những người lớn
tuổi, thanh niên nam nữ, thậm chí có cả những người bị khuyết tật ngồi xe lăn cũng
đến tham dự.
Ở bên này người ta không chịu thua
thời tiết. Mùa Hè có những hoạt động thể
thao của mùa Hè: đá banh, quần vợt, đua xe, đua thuyền, bóng bầu dục …; mùa Đông
cũng có những hoạt động thể thao của mùa Đông: hockey, trượt băng, … chỉ khác
là mùa Hè thì chơi bên ngoài còn mùa Đông thì chơi bên trong những nhà tập thể
dục lớn.
Các linh mục chúng tôi ở bên này
thường nói các môn thể thao là “kẻ thù của Giáo hội”. Chúng lôi kéo nhiều người bỏ lễ để tham dự những
môn thể thao thi đấu, bất kể mùa Đông hay Hè.
Cuối tuần khi mà có các trận thi đấu, số giáo dân tham dự thánh lễ thường
mất đi một nửa hoặc có khi hơn tùy theo tầm quan trong của trận đấu.
Ở trường học, người ta cũng tổ chức
các môn thể thao khác nhau cho học sinh và thường là vào dịp cuối tuần, các em
học sinh đi tập luyện thi đấu thì phụ huynh cũng phải tham dự vì phải lái xe đưa
đón chúng đi.
Tôi theo dõi lịch thi đấu thể thao
trên truyền thanh, truyền hình và chương trình đấu giao lưu giữa các trường học,
thì thấy rằng hễ cuối tuần nào có thi đấu thể thao dù là ở địa phương hay cấp
thành phố thì y như rằng các Thánh lễ Chủ nhật cuối tuần sẽ vắng, số người tham
dự Thánh lễ sụt xuống một cách thê thảm.
Để khắc phục tình trạng giảm sút số
người tham dự Thánh lễ ngày Chủ nhật, tôi và một linh mục người Canada đã phải động
não, suy nghĩ rất nhiều để tìm cách đưa các em trở lại với nhà thờ vào các dịp
cuối tuần.
Cuối cùng thì giải pháp cũng được
tìm ra là nên thành lập ca đoàn từ các trường học. Giáo xứ tôi đang coi sóc hiện nay có một trường
trung học và 3 tiểu học Công giáo do tôi làm tuyên úy. Trong một cuộc họp đầu năm học dành cho các
giáo viên, chúng tôi đã phải cố gắng thuyết phục các giáo viên tham gia vào các
sinh hoạt của giáo xứ bằng việc thành lập một ca đoàn cho mỗi trường, mỗi tháng
một trường sẽ phụ trách một lễ.
Ngoài việc hát lễ, các em học sinh
cũng sẽ tham gia vào các phần việc phụng vụ trong Thánh lễ đó như giúp lễ, đọc
các bài đọc và lời nguyện giáo dân, thu tiền dâng cúng, đón tiếp… tóm lại là
các em sẽ phụ trách tất cả các phần việc có thể làm trong Thánh lễ đó.
Tổ chức được như vậy có một lợi điểm
là khi đến phiên phụ trách của mình, các em sẽ “phải” đi lễ ngày
Chủ nhật và đương nhiên Cha Mẹ các em cũng sẽ “phải” đi cùng, bắt
được cá nhỏ thì cũng bắt được cá lớn.
Chúng tôi thường hay nói đùa là “One stone can kill two birds -- một mũi
tên bắn trúng hai đích”.
Và kết quả thật vô cùng khả
quan. Số giáo dân đến tham dự Thánh lễ của
ngày Chủ nhật lúc 11 giờ có ca đoàn thiếu nhi hát luôn chật kín nhà thờ vì phần
lớn phụ huynh của các em tham dự. Họ
hãnh diện nhìn con mình trong đoàn đồng ca của nhà thờ, hay tham gia góp phần
trong các sinh hoạt phụng vụ khác như giúp lễ, đọc sách…
Kể từ đó đến nay, Thánh lễ của các
Chủ nhật lúc 11 giờ luôn có các Thầy Cô giáo và các em học sinh của trường chịu
trách nhiệm phụ trách Thánh lễ đó tham gia.
Lễ nào có các em học sinh tham gia phần việc trong phụng vụ thì lễ đó
luôn có đông người tham dự. Riêng các Thầy
Cô giáo, họ luôn cố gắng tổ chức Thánh lễ do trường mình phụ trách cho chu đáo
và nghiêm trang. Thế nên tự nhiên tạo
thành một sự cạnh tranh ngầm giữa các trường với nhau.
Kể cho bạn như vậy thì nghe có vẻ đơn
giản nhưng trong thực tế thì mất rất nhiều thời gian và công sức để thực hiện được
kế hoạch này. Bạn có biết tôi phải mất
nhiều buổi họp với các trường để có được sự đồng thuận từ phía các giáo viên;
phải mất nhiều thời gian đi lại từ nhà thờ đến trường để họp bàn, thảo luận; phải
bỏ công tập luyện giúp các em, uốn nắn chúng từ cách đi lại trong nhà thờ sao
cho trang nghiêm, cách đọc sao cho rõ ràng, mạch lạc, cách giúp lễ… rất vất vả
và phải kiên nhẫn lắm thưa bạn.
Nhớ lại sau Thánh lễ đầu tiên tổ
chức được như thế, tôi đã cảm động nói ít lời khen ngợi tinh thần cộng tác và
phục vụ của các Thầy Cô cũng như học sinh, rồi xin cộng đoàn vỗ tay cảm ơn họ đã
quảng đại hy sinh thời gian và cống hiến tài năng để phục vụ cộng đoàn. Sự thành công ngoài sự mong muốn của tôi đã
là một điều an ủi lớn với tôi lắm bạn à.
Một sáng kiến khác tôi muốn kể cho
bạn nghe về việc làm cho người giáo dân đến nhà thờ sớm hơn bình thường. Người Tây họ rất đúng giờ. Họ không xài giờ cao su như đại đa số người
Việt Nam chúng ta. Thế nên Thánh lễ bắt đầu
lúc 9 giờ thì họ sẽ đến lúc 9 giờ kém năm chứ không đến sớm hơn. Họ cũng sẽ ở lại cho đến khi kết thúc Thánh lễ
chứ không bỏ về trước khi nhận phép lành cuối lễ. Đó là một nét khá đặc biệt của việc tham dự
Thánh lễ của người phương Tây.
Để thay đổi tình trạng Giáo dân đến
nhà thờ chỉ 5 phút trước khi dâng lễ theo chiều hướng tích cực hơn, tôi đã yêu
cầu một số bà đạo đức chịu khó đến sớm hơn 15 phút và sẽ cùng nhau lần hạt
chung với nhau trước thánh lễ. Vì chính
mình yêu cầu như thế nên tôi cũng phải làm gương cho giáo dân bằng việc thu xếp
công việc để có thể cùng hiện diện và đọc kinh chung cùng họ. Bạn có biết chỉ ít tháng sau, con số giáo dân
đến sớm hơn bình thường đã gia tăng rõ rệt.
Chúng tôi cùng nhau đọc kinh chung, cùng nhau lần hạt đầu lễ để xin và
nhờ Mẹ Maria dẫn đưa chúng tôi đến với Chúa.
Đó là một dấu hiệu chuyển biến tích cực và tốt đẹp đúng không bạn?
Bạn thân mến, câu chuyện về thời
tiết khí hậu; chuyện 4 mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông xoay chuyển trong năm của
Canada; chuyện ca đoàn thiếu nhi học sinh được thành lập để lôi kéo các em và
phụ huynh của các em đến với Chúa, đến với nhà thờ; và chuyện đọc kinh lần hạt
Mân côi đầu thánh lễ đã được kể. Các chi
tiết được tường thuật trong bài hẳn cũng giúp bạn thấy được những niềm vui nho
nhỏ của tôi, một niềm vui được phục vụ và thấy được công việc của mình cũng có
chút thành quả hữu hiệu. Tất cả vẫn chưa
thấm tháp vào đâu vì lòng đạo của họ nguội lạnh lâu lắm rồi, giờ có muốn khuấy động
phong trào, có làm cho lòng mến ấy bùng lên thì cũng phải kiên nhẫn và cần thời
gian dài để chuyển biến. Những gì tôi đã
khởi sự vẫn còn nhỏ nhoi và như muối thả vào biển thôi. Vẫn còn phải cố gắng tiếp tục và kiên nhẫn mà
thực hiện; và còn phải nghĩ ra nhiều kế khác để đem họ trở về cùng Chúa. Viết đến đây tôi chợt nhớ đến lời kinh Sáng
Soi mà chúng ta vẫn thường đọc: “từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi Ơn
Chúa mà thôi”, mà đúng vậy thật, mọi hoạt động phục vụ của chúng ta hết thảy
chỉ có thể trông chờ nơi Ơn Chúa mà thôi, có Ơn Chúa mới mong thành công phải
không bạn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét