Truyện cực
ngắn..đọc...sao cay mắt quá !!!
Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi
nó:
- Nếu
cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn
chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho
con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ
học nữa.
Di di
những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho
con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ
nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần,
đầu không nón...
Phấn son
Tốt
nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương.
Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối
tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng
này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da,
giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"
Chợt
giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
Nghỉ lễ
Cha nó
xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở
lại thành phố.
Tết vừa
rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến
dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
Nó hứa.
Lễ đến,
ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.
Nghe
xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về.
Còn đến bốn tháng nữa…”
Ngày
cưới của cha
Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt
hơn 200 cây số đường quành quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế,
rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng
như thế
nào cho phải đạo...
Mẹ mất
sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi thêm bước
nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...
Lòng
tin
Xe
ngừng…
- Mận
ngọt đây! ...
- Bao
nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ
2000.
- Hổng
có tiền lẻ!
- Để
con đổi cho!
Cái
bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời!
Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà
tin cái lũ đó chứ!
- Bà
tin người quá! ...
Xe sắp
lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì
ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho
Lời hứa
Tết,
anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám
trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội,
anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng
Linh sáng rỡ.
Ngày
lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
Thoắt
mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ
thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát
nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở
con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”
Ba
Xưa,
nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú
cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai
cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghỉ cho khỏe.
Ba ừ,
im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng
những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ
môi.
TÌNH BẠN
Hai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một
cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kềm chế được giơ tay tát vào
mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát:
" Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi ".
Họ tiếp
tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị
chuột
rút và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết
lên đá: " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi ".
Anh
bạn kia ngạc nhiên hỏi: " Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn
bây giờ anh lại viết trên đá? "
Mỉm
cười, anh trả lời: " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết
điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều
gì đó to lớn xảy ra, chúng ta lên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của
trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được... ".
.....Hãy
học cách viết trên cát và đá ...
Khoe
Ngày
xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui
và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều
hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể
trọng trong xã hội. Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu
đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng
bận"
Bố
buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...
Chuyện
của nội
Nhận vé
máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
Dường
như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy
đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày
lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ
quí lắm.
Chiều
đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một
cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...
Nhạt
Người
đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
Ngày
ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý
do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
...Ngày
nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà.
Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ
đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.
Nhạt
nên người ta không ăn của ông nữa...
...............................................
Anh Hai
Năm 18
tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. Giờ
cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
Anh
lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé
Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa –
gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài,
mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm ĐH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào
công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
Vừa
bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói…
Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con
đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
Cua
rang muối
Khi xưa
nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng
mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ
nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng
mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
-
Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi
chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
-
Còn răng đâu mà ăn?!
..........................................
Bàn tay
Hai đứa
cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em
lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... Mềm mại.
Ra
trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của
tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... Chợt nhận ra tay em có
nhiều vết chai.
Tự
trách, mấy lâu mình quá vô tình.
..................................................
..
Ba
Học lớp
12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết
thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng
15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối
năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một
trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”.
Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền
mà sửa”.
Ba về,
tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…
...........................................
Nó (Quỳnh Châu)
Ba
nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và
cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn
ngặt khóc đêm.
Mẹ chỉ
ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái dỗ dành : "Ngoại có đi đâu!Ngoại ở
đây mà!". Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo :"Mẹ
có đi đâu!Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ
thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
Cái
bóng (Hải Âu)
Ông
luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho mình. Ông chê
bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi việc ông thường tự
quyết, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái bóng lặng lẽ trong cuộc
sống chung có nhiều thăng trầm.
Một
ngày, bà nhẹ bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra vào ngẩn ngơ như thể đang kiếm
tìm. Nhà thiếu bà, ông mới thấy rõ những khỏang trống. Ông nhận ra sự lịch lãm
cũng chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu đi sự hy sinh, chịu đựng âm thầm
của bà..
Bố và
con (Trần Ninh Bình)
Anh phụ
trách công việc giao tế ở một công ty, lúc nào cũng tươi tắn, lịch sự và hòa
nhã. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối tắm rửa xong, đang nằm đọc báo
trên giường trải drap trắng toát thì con bé bốn tuổi, mồ hôi mồ kê, chân tay
lấm láp trèo lên. Anh cau mặt gắt con sao không chịu đi rửa chân tay trước. Con
bé mếu máo :" Bố ơi, từ sáng tới giờ bố chưa mi con cái nào!"
Cha tôi (Nguyễn Minh Hiếu)
Mẹ
bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều
có gia đình. Ngòai 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi
lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần
nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi tìm
đến bệnh viện, quyết định cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng
người đi vì người cha đang chăm sóc là mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói : "Ba
sợ các con còn giận mẹ...".
NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG - DIỆU AN
Chưa
đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật
của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho
ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một
ngày - ngày ông nội mất.
Chồng
hỏi vợ: Sinh nhật ông ngày nào?
Vợ hỏi
lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của ông?
Con cái
hỏi cha mẹ: Ông sinh ngày tháng nào?
Vậy là
cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân
đề làm bia mộ cho ông.
Đó là
ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông.
Lát nữa
về (Phạm Thu Hiền)
Anh chị
lấy nhau được 5 năm. Gia đình bất hòa nhưng có đứa con cũng đỡ phần nào.
Ngày
ngày, khi chị đi làm, đứa con nhỏ ba tuổi thường khóc đòi chị. Chị dỗ dành :
- Nín
đi con ! Lát mẹ về.
Năm
sau, anh chị ly dị. Tòa cho anh nuôi đứa bé. Chị ôm nó khóc. Nó nhìn chị, ngây
thơ :
- Nín
đi mẹ ! Con đi chơi với ba, lát con về..
Vòng
cẩm thạch (Jang
My)
Cha kể,
cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay
mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm mọi
cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường...Đến khi tay mẹ đen
sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Chị em
hùn tiền mua tặng mẹ một chiệc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía
, cười :
- Mẹ
già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Chị em
không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.
Cần
thiết (T.T)
Ngày cô
theo gia đình định cư ở nước ngoài, Thầy buồn nhiều vì cảm thấy trống vắng, cô
đơn. Nhiều năm trôi qua, Thầy vẫn ngày hai buổi ăn cơm tiệm, một mình một bóng
đi về. Đã bao lần cô gợi ý đón Thầy sang, nhưng Thầy nhất quyết từ chối. Cuộc
đời thầy gắn bó với trường lớp đã bao năm, làm sao nỡ dứt bỏ.
Một lần
gọi điện thoại về thăm, cô dè dặt hỏi : "Anh có cần gì cứ nói, em sẽ gởi
về liền". Cười buồn, Thầy ôn tồn đáp : "Anh chỉ cần em".
Nuôi mẹ (Nguyễn Thị Thao)
Con ở
Đức về, giàu có, đón mẹ ra nuôi.Con dâu hồ hởi, cơm quà cho mẹ chu đáo. Giường
mẹ màn mới, quạt riêng.
Mẹ như
vàng.
Chồng
biếu mẹ mọi thứ. Thương mẹ, anh hay gần gũi, trò chuyện, lại gởi quà về quê. Vợ
nhìn soi mói. Bữa ăn thiếu đậm đà. Tối đến màn chẳng mắc. Lạnh nhạt...
Mẹ
thành bạc.
Mẹ ốm,
nằm một chỗ, khó ăn, khó ngủ, ho... Chồng chăm mẹ. Một mình vất vả mọi việc, vợ
bực bội và lạnh lùng : "Xem thế nào đưa mẹ về quê..."
Mẹ
thành rác vứt bờ tre.
Xót xa
Tần tảo
dành dụm những đồng tiền lẻ từ mớ rau, củ khoai, con cá con tôm bắt được để gởi
lên cho chị Hai ăn học. Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị
Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển
Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả
nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm
thịnh soạn:
-
Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?
Đang
ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:
-
Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước
cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái
chắc!
Nói
xong, chị Hai đứng dậy, nhanh chân bước lên nhà trên.
Từ
nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một
lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu:
-
Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!
Tô mì
Vào
một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc
biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù.
Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám
mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát
lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
Cậu con
trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi
đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc
nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá
treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt
bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó
chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình
để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho
cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp
nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến
trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn
thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người
cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu
sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người
con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ,
sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã
hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng
trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc
nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình,
mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng
thịt đó trả về.
Cứ lặp
đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp
mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu
là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát
hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng
tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời
cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu
rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất
lắm đấy."
Hành
động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ
khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc
đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra
hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt
nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại:
"Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ
mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày
mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười,
không hỏi gì thêm.
Cậu lại
gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong
một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi
mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên
kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa
đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng
lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài,
mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.